Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường
Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …(Người lái đò)Bà Trần Thị Hạnh – Nguyên Hiệu trưởng trường Mẫu giáo Tân Công Chí
Có lẽ khoảng thời gian này là lúc chúng ta – lớp lớp lứa học trò đang hướng về một ngày mà tôi cho đó là ngày đặc biệt nhất của những “người lái đò ” đó là ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11. Nhưng có lẽ với tôi, có lẽ đây sẽ là lần thứ 8 tôi được tham dự lễ kỉ niện này, quan trọng hơn cả là được ngồi cầm bút viết và bắt đầu nhìn lại cả một quãng thời gian gắn bó với biết bao kỉ niệm đẹp với thầy cô cũng như mái trường –Trường Mẫu giáo Tân Công Chí.
Trong giây phút xúc động này, tôi nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta đang và chuẩn bị đi qua, đó là gần ba đầu tiên tôi ra trường và được tuyển dụng vào Trường Mẫu giáo Tân Công Chí, tôi không khỏi bồi hồi và dạt dào khi nhớ lại những kỉ niệm của tôi và các giáo viên trong nhà trường đã dành cho nhau cũng như những tình cảm mà thầy cô dành cho chúng ta. Đã hơn 8 năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ nhưng kỉ niệm tốt đẹp về bạn bè, thầy cô và mái trường …
Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc, tôi tiếc vì thời gian ở lại mái trường yêu dấu công tác với người cô người mẹ, người lãnh đạo, cũng như giây phút chúng tôi chia tay cô khi cô về nghỉ hưu… Tôi muốn viết để nói lên cảm xúc lúc này nhưng không dễ, bởi có quá nhiều kỉ niệm biết viết sao cho đủ đây, viết sao cho thỏa những suy nghĩ lúc này đây. Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầy cô, bạn bè quá.
Làm sao để nói hết được tình cảm của cô trong ngôi trường này đã “nuôi dưỡng’’ chúng tôi như những đứa con gia đình như thế nào… Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt quá trình công tác chung với cô, trong suốt các năm học, hằng ngày được cô giảng bài, hỗ trợ giúp đỡ về chuyên môn, được học ,được rèn cả kỹ năng sống. Sợ phải chia tay những cô giáo năm xưa vẫn ngày ngày cùng dạy chung lớp, cùng làm chung trường. … và tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có cô ở bên khuyên bảo và an ủi.
Mái trường này – ngôi nhà thứ 2 của tôi, nơi mà có khi tôi yêu hơn cả nhà, đó là nơi tôi ngồi học, ngồi công tác, giảng dạy, chăm sóc các cháu nhỏ ngày ngày, nơi luôn có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạy tôi học, nhất là cô giáo hiệu trưởng của tôi, cô Trần Thị Hạnh. Cô dạy tôi trưởng thành, dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp… Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói với cô rằng: “Cô ơi cô thật tuyệt ”.
Với đức tính giản dị, ham học hỏi, Cô Trần Thị Hạnh không tự bằng lòng với những gì mình đã đạt được, cô luôn cố gắng tu dưỡng rèn luyện phẩm chất đạo đức người giáo viên nhân dân, không ngừng học tập, trao đổi kiến thức với đồng nghiệp, để có những bài giảng hay, phương pháp giảng dạy khoa học truyền dạy cho học trò những kiến thức văn hoá trên bục giảng, cũng như vốn kiến thức sống sau này.
Qua cuộc trò chuyện Cô đã giới thiệu tôi biết về đội ngũ Cán bộ, giáo viên nhân viên của nhà trường. Cô đã giới thiệu tôi với mọi người và luôn nhắc nhở mọi người cùng quan tâm giúp đỡ. “Đó là những gì toát lên trong con người Cô mà tôi đã được nghe và được tận mắt minh kiểm chứng trong suốt thời gian được làm việc cùng với cô tại trường Mẫu giáo Tân Công Chí, dù thời gian bên cô không lâu nhưng cô đã để lại trong tôi nhiều tình cảm sâu sắc.
Cô tâm sự: “Đó là niềm vinh dự lớn, nhưng cũng gắn một trách nhiệm nặng nề đối với một giáo viên đã đóng góp mấy chục năm cống hiến cho sự nghiệp trồng người, cô không để cho ai mất niềm tin vào mình, vì thế mà cô đã cố gắng rất nhiều, cùng với các chị em trong nhà trường phấn đấu đưa trường Mẫu giáo Tân Công Chí, vững bước đi lên .
Trải qua giai đoạn đầu đầy bỡ ngỡ không thể tránh khỏi, nhưng bằng nghị lực bản thân và nhất là niềm tin yêu với nghề, cô Hạnh luôn phấn đấu, nỗ lực, rèn luyện, tích cực học hỏi, trau dồi kiến thức và tích luỹ kinh nghiệm, để lãnh chỉ đạo trong đơn vị , chính vì thế mà cô được các cấp lãnh đạo, các chị em trong ngành giáo dục yêu quý, kính trọng rất nhiều, vì lẽ đó mà cô không ngần ngại gian khó phấn đấu học tập có thể đem hết kiến thức truyền đạt cho các giáo viên cũng như các cháu học sinh.
Khi các chị em vấp ngã, hay thất bại luôn có cô ở bên, luôn có cô mở rộng vòng tay dìu đón như đứa con lạc đàn. Nếu như không có cô em cảm giác như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu, quan tâm mình … và lo sợ rằng cô sẽ quên em khi em rời xa cô,rời xa mái trường này cô à! … Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian chung trường để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thôi!.
Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trong trái tim. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì các cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.
Xa cô mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng em biết rằng các cô vẫn luôn ở đây, luôn in ấn hình ảnh của chúng em ở trong trái tim và ngay cả khi lúc chúng em đã xa cô, cô vẫn mỉm cười chào đón chúng em khi chúng em quay lại … Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.
Nhưng vẫn xin cảm ơn mái trường này đã cho em gặp được những người cô,người lãnh đạo, người cô tận tâm và tận tụy như vậy, những người đồng nghiệp tốt và những bài học sẽ chẳng bao giờ quên được. Đặc biệt là với cô Trần Thị Hạnh – Nguyên hiệu trưởng trường Mẫu giáo Tân Công Chí của tôi xin gửi lời chúc tốt nhất đến cô và gia đình. Chính cô đã nâng đỡ thay vì là người cô người dẫn dắt, cô đã thay cả phần là người bạn, một người bạn có thể am hiểu và quan tâm chúng tôi, em xin cảm ơn tất cả và em cũng như các đồng nghiệp sẽ luôn nhớ mãi nơi đây – cô Trần Thị Hạnh – Nguyên hiệu trưởng trường Mẫu giáo Tân Công Chí, nơi đã chắp cánh cho tâm hồn em và dẫn lối em thực hiện ước mơ thành công trong cuộc sống.
Tác giả: Lê Thị Bích Ngọc
Người đăng: Lê Thị Liễu